Pages

Subscribe:

TIỂU SỬ

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Nhà thơ Phan Công Hoạch xin gửi đến độc giả tập thơ " Tìm về quê mẹ"


VỀ VINH
Thành phố Vinh nắng hè oi ả
Khu Quang Trung nhà hộp mới xây
Đường rộng lối dài đi các ngả
Ta vẫy chào tất cả nơi đây

Hoa phường đằng kia khoe màu cờ
Nhớ ngày hè nghỉ học – tuổi thơ
Hồng Lĩnh – Lam Giang bao kỷ niệm
Ấp ủ lòng ta bao ước mơ …

Lâu lắm chưa về thăm lại quê
Nhớ bạn, nhớ nhà, nhớ lũy tre
May mắn hôm nay về quê mẹ
Nguời cảnh cùng vui buổi trưa hè

ĐÊM VĨNH LINH
Đất Vĩnh Linh tình người sâu nặng
Cô giáo xinh thổi hộ cơm chiều …
Không có điện đêm về yên nặng
Câu chuyện vui vọng dưới chân đèo

TRẠM QUÂN LƯƠNG SỐ 7
Trạm 7 đây rồi bạn nhớ không?
Nhà ngói nhà tôn xếp song song
Ở lại mấy hôm cùng các bạn
Buồn vui quen lạ lòng bâng khuâng

ĐÈO AN KHÊ
Đèo An Khê không dốc mà dài
Lên lên, xuống xuống cỡ vài chục cây
Trên đèo gió thổi rung cây
Làm ta cảm giác như ngày thu sang
Đàn bò đủng đỉnh bên đàng
Có đôi chim gáy bay ngang trên đồi
Lưng đèo cây cỏ xanh tươi
Nhìn lên đỉnh núi mây trời như bông …


ĐƯỜNG LÊN PLEIKU
Ngoằn nghèo, ngoằn nghèo lại ngoằn nghèo
Mặt đường thì phằng đường cong queo
Khen ai khéo vẽ đường quanh núi
Để đường đỡ dốc bớt cheo leo


THỊ XÃ PLEIKU
Nhìn ngôi nhà mới xinh xinh
Khen ai khóe tạc nên hình hôm nay
Vào đây lòng những mơ say
Thị xã đầy những trái cây ngọt lành
Bí xanh cùng với chuối xanh
Mít, xoài, bơ, dứa thỏa anh thỏa nàng
Biển xa mà cá đủ hàng
Thịt bò, thịt lợn dọc ngang xếp đầy
Ai muốn mua gạo vào đây
Vừa ngon, vừa rẻ lại đầy ống bơ
Tình người thêm đượm vần thơ
Ra về nhớ Pleiku đẹp giàu



GIA LAI – KON TUM
Gia Lai, Kon Tum đất Tây Nguyên
Đồi núi trập trùng xuống lại lên
Hai bên đường đẹp đầy đất đỏ
Nhà mới xây đứng cạnh nhà tôn

Đồi cà phê tươi mát màu xanh
Rừng cao su cây lớn vươn cành
Lúa ngô cùng một màu xanh thẳm
Đất nuôi người qua những cây xanh

Ôi Tây Nguyên giàu đẹp vô cùng
Bốn mùa cây cỏ rợp núi sông
Làng mới xây kề bên xóm cũ
Người vui ngô lúa nở thêm bông

Mới đến nơi đây có một lần
Mà lòng xay đắm với thiên nhiên
Tình cảnh tình người lưu luyến vậy
Ra về nhớ mãi đất Tây Nguyên


NHỚ
Đêm nay ta nhớ lâng lâng
Nhớ về Hà Nội bâng khuâng trong lòng
Nhìn lên trời rộng mênh mông
Bao ngôi sao sáng thành sông Ngân Hà
Khu 5 – Hà Nội bao xa
Lòng ta nhớ bạn nhớ nhà bấy nhiêu
Việc xong thoải mái hơn nhiều
Nay mai xa bạn sớm chiều nhớ nhung



ĐÀ NẴNG
Đà Nẵng sơn thủy hữu tình
Thành phố to đẹp như tranh họa màu
Nhà cao soi bóng sông sâu
Thuyền con xuồng máy con tàu vào ra
Cảng Đã Nẵng – tiếng thơm xa
Đẹp thêm bán đảo Sơn Trà quê anh
Trời xanh sông nước cũng xanh
Ở đây không khí trong lành biết bao
Ngoài kia sóng biển lao xao
Đêm về đầy ánh trăng sao lưng trời
Đứng trên cầu gỗ chơi vơi
Mặt sông soi bóng thuyền người thiết tha
Làm ta thêm nhớ quê nhà
Sông Lam, núi Quyết, bến phà chờ mong
Đất nước đẹp ở núi sông
Tình người đẹp ở thủy chung giữ tròn
Mai kia về đến sông Lam
Thì ta lại nhớ sông Hàn đêm nay



ĐÈO HẢI VÂN
Hải Vân dưới biển trên mây
Mấp mô đồi núi cỏ cây xanh rờn
Ai đi đến đó thì lên
Mà xem phong cảnh thiên nhiên tuyệt vời
Biển xanh, xanh tận ngoài khơi
Núi cao chạm tới mây trời như bông
Lối lên uốn những đường cong
Đố ai đếm được mấy vòng xuống lên?
Qua rồi dễ mấy ai quên …


ĐÂY RỒI THỊ TRẤN KỲ ANH 
Nhà ngói thì ít nhà tranh thì nhiều
Mấy gian lều chợ liêu xiêu
Mưa không kín đất, nắng chiều xiên ngang
Hỡi em, cô gái bán hàng
Ngọt ngào chào hỏi khách hàng đông vui
Mỗi ngày bao khách tới lui
Bao người thông cảm, ngọt bùi đắng cay
Hòa bình rồi lại dựng xây
Thị trấn sẽ đẹp như ngày xuân sang

DỐC CUN
Lâu rồi lại đến dốc Cun
Ngồi trên xe tải mà run lòng người
Ước gì còn tuổi đôi mươi
Mà đi xẻ bạt núi đồi cho cam
Phố Bưng còn nhớ chăng em
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm ngày xưa
Dẫu rằng phố thợ, chợ trưa
Đường cong, dốc dựng nắng mưa đã từng
Hôm nay lại đến với rừng
Lá tre nắng gắt, chim mừng hót ca
Dốc dài xe đã leo qua
Khi về anh sẽ mang quà cho em.


THUẬN CHÂU
Thuận Châu anh vừa mới tới đây
Ruộng ở bên kia lúa chín đầy
Nước non hữu tình như tranh vẽ
Mặt hồ lai láng cá tung vây
Chiều vàng dạo bước trên phố vắng
Nhà lá nép bên những nhà xây
Em bán hàng gì trong quán vậy
Ngắm nhìn  lòng đã thấy mê say

MỚI ĐẾN
Bốn bề đồi núi cỏ cây nghiêng
Chim thú quen rồi chốn rừng thiêng
Mới đến gặp em không dám gọi
Lặng lờ mặt suối nỗi buồn riêng
Ngày nóng, mưa cơn nghe vồi vội
Đêm về lạnh lẽo gối chăn suông
Màn tuyn buông xuống vì chưng muỗi
Ngày một đông thêm bạn láng giềng

ĐI CÙNG BẠN
Xốc ốc xe qua mấy chặng đường
Bao ngày dồn ép mép trên nương
Có lúc xe bò trên đỉnh núi
Nhìn thấy xung quanh thật đẹp trùng
Đội nắng đội mưa đi cùng bạn
Đêm về ê ẩm hết xương lưng
Đã nghỉ mấy ngày đầu vẫn nặng
Khí hậu nơi đây thật lạ lùng

ĐI LUÔNG – VỀ F3
Đi Luông đường lối quanh co
Ngồi trên xe tải mà lo bời bời
Hai bên rừng mọc bao đời
Trên cao còn một khoảng trời con con
Dốc dài vách đứng chon von
Ổ gà lấp lánh như còn nước mưa
Giật mình cây cỏ đung đưa
Nước tung tứ phía xe vừa vượt cua
Ở đây cây lá bốn mùa
Có đôi chú hoẵng vui đùa trên nương
Xe đi hơn nửa ngày đường
Đến rồi rừng núi chiến trường Sư 3

NẬM THÀ
Đây rồi thị xã Nậm Thà
Chợ thưa người họp nhà nhà mái tôn
Cửa hàng quầy đỏ như son
Đường quan xe lớn, xe con ít về
Quanh hè có những chú dê
Rào thưa sớm tối bò dê ra vào
Trên trời mây trắng bay cao
Bóng râm gió mát dạt dào lòng anh
Sân bay cỏ mọc nền xanh
Xa xa rừng núi dựng thành vây quanh
Nậm Thà sông nước chảy quanh
Bốn mùa êm ả mát xanh lúa màu
Dẫu rằng ta mới gặp nhau
Mà nghe tình nghĩa nặng sâu bao đời
Như quen như lạ cảnh người
Nậm Thà ơi, một vòm trời tự do

MÙA MƯA – MÙA KHÔ
Sáng dậy hơi sương mịt mù trời
Trưa nắng chang chang chiều mưa rơi
Sấm động trên cao giòn giã thế
Cây cỏ mùa mưa bạt ngàn tươi
Sáng đến mùa khô cây dụt ngọn
Nắng hanh cỏ úa lá tàn rơi
Ong bướm vo ve lòng suối cạn
Trâu bò buồn chán giả nhai chơi

Một năm quanh quẩn có hai mùa
Cứ hết hanh khô lại đến mưa
Khô như thuốc bắc sao trên lửa
Mưa như nước dội mái tôn nhà
Thời tiết mỗi nơi, mùa khác lạ
Nóng, lạnh, ẩm, khô, gió, nắng, mưa
Vạn vật sinh ra quen chịu cả
Mùa nào thức ấy quả, cây, hoa.


TÂY TRANG
Ai nói mà nghe cũng ngỡ ngàng,
Ruồi vàng, bọ chó gió Tây Trang,
Muốn biết lên đây rồi sẽ rõ,
Đèo dốc phải đâu một đoạn đàng.

Trên đỉnh Tây Trang gió vờn mây,
Lá cờ Tổ quốc mãi tung bay,
Trạm gác nhà tôn sau nhà ngói,
Dừng chân đứng ngắm thấy mà say.

Cột mốc đường biên mới mới xây,
Nhìn ai qua lại cũng dừng đây.
Một bước đi qua là đất bạn
Đường rừng phủ kín những chòm cây.

Bồi hồi ngoảnh lại rừng Tây Bắc.
Nhớ đồi A1 đã từng leo.
Xe lại đi rồi xa đất nước,
Càng xa càng nhớ biết bao nhiêu.

NHỚ
Có đi mới thấu nỗi xa
Người đi nhớ lắm người nhà mong luôn
Đêm nằm bố nhớ mẹ con
Gửi về đất nước nụ hôn mặn nồng
Ở đây cách trở núi sông
Mong cho con mẹ, tròn vuông mọi bề
Bao giờ xong việc bố về
Ôm con, ôm cả tình quê vào lòng


CÂU CÁ
Mới mưa nước suối đục ngầu ngầu
Sau giờ làm việc xuống suối câu
Chạch chấu no mồi đi câu hết
Kiên trì chờ đợi thấy lâu lâu
Trời tối muỗi rừng đua nhau đốt
Thôi về hẹn suối đến hôm sau
Chẳng hiểu vì sao hăng đến thế
Đi rồi chắc bến nhớ người câu


MƯA
Đang nắng bỗng dưng rợp bóng mờ
Mừng gì cây lá cứ đung đưa
Gió núi ào qua khe cửa sổ
Mây đen sà đến, thế là mưa

ĐÊM NHỚ
Đêm nằm nhớ mẹ, nhớ các con
Không biết giờ này ngủ có ngon
Dế vẫn gảy đàn nghe rả rích
Xa xa bờ suối cóc kêu giòn
Đêm lạnh trở trăn chăn gối chiếc
Nhớ ngày gặp mẹ ấm môi son
Chăm học, chăm làm là bổn phận
Hiếu, trung hai chữ nhớ nghe con.

THUỘC VỀ EM
Ngày mải việc thời gian trôi nhanh quá
Đêm ngủ say nhè nhẹ giấc mơ êm
Đời bộ đội quản chi nhiều vất vả
Dẫu xa gần tất cả thuộc về em.

TRỒNG RAU
Chiều về nhạt nắng vắng tiếng chim
Ra vườn cuốc đất nhớ tới em
Trồng thử luống rau trên đất bạn
Cô gái Lào Thâng mãi đứng xem.

RỄ KIÊN TRÌ
Thấp thoáng đâu đây bóng Bác đi,
Dừng chân ngắm mãi rễ cây cây si
Ghi công chăm sóc bao ngày tháng,
Nên Bác đặt tên: RỄ KIÊN TRÌ

ĐƯỜNG XOÀI
Đường xoài đốm nắng trắng như hoa,
Nhớ Bác những chiều nhẹ bước qua,
Ước nguyện vào Nam chưa thực hiện,
Tim Người thổn thức lúc đi xa.

THĂM VÙNG ĐÁ CHÔNG
Một tiếng gà vang qua ba tỉnh
Là Sơn Tây, Phú Thọ, Hòa Bình.
Bờ sông Đà có cây yên tĩnh,
Vùng đá chông sơn thủy hữu tình.

Chín hai bậc đá lên sàn nhà,
Vòm cây cao trùm kín không gian,
Con về đây dâng hương tưởng niệm,
Nhớ những ngày chống Mỹ gian nan.

Nơi đá chông đất ấm hơi Người
Trong chiến tranh cất giữ thi hài
Cho con cháu muôn đời chiêm ngưỡng
Một vĩ nhân bất tử trên đời.

Tự hào thay thế hệ Bác Hồ,
Toàn dân xây dựng một cơ đồ
Con cháu muôn đời theo gương Bác
Giữ vững nền độc lập tự do.

TAM THANH
Cửa động Tam Thanh tựa vòm trời.
Vào trong bao cảnh lạ hơn đời
Giọt mưa trần gian rơi thánh thót
Luồng gió thiên nhiên mát lịm người.
Cúi xuống giếng trong nhìn thấy đáy.
Ngẩng lên mấy lỗ sáng trên trời.
Bậc đá chông chênh bao ngõ hẻm.
Ta bạn cùng leo một chuyến chơi.


VẢI XỨ LẠNG
Chợ Đông họp dọc bên đường
Thấy vải cứ tưởng Hải Dương Thuở nào.
Dừng xe mua túm vải đào.
Ngọt ngào giá rẻ người nào cũng mua.
Năm nay vải quả được mùa.
Chợ đầy những vải, bán mua suốt ngày.
Nhờ anh chiết ghép giống cây.
Vải lên xứ Lạng quả sây trĩu cành.

NÀNG TÔ THỊ
Núi cao chót vót chon von
Có nàng Tô Thị bế con trông chồng
Trông chồng nhưng chẳng gặp chồng.
Đứng trơ như đá như đồng ngàn thu.


CHIM HÓT
Sáng sớm chích chòe mải hát ca,
Nhà cao trên đỉnh tiếng vang xa,
Líu lo thánh thót âm trầm bổng.
Tràn cả niềm vui đến mọi nhà.


NHỚ EM
Cơ hội thăm quan đến bất ngờ,
Vắng em, anh bạn với nàng thơ,
Bâng khuâng dạo bước trên đường vắng,
Thấy vậy giật mình tiếc ngẩn ngơ.

ĐẢO HÒN TẰM
Hòn Tằm biển biếc non xanh
Trên bờ bao nấm nhà tranh đợi chờ
Đến rồi vẫn tưởng như mơ
Tượng nàng tiên cá trên bờ đảo xinh
Bãi trong không tắm một mình
Đông vui tất cả rập rình sóng xô
Ra về chắc nhớ ca nô,
Nhớ hòn đảo cuội nhớ cô tắm cùng.

ĐÈO XÔNG PHA
Đứng trên đỉnh dốc vờn mây
Bên đông Ninh Thuận, bên tây Lâm Đồng
Trời cao đất rộng mênh mông,
Chập trùng đồi núi lượn vòng chung quanh.
Cùng em ngắm cảnh non xanh,
Còn đâu phong cảnh hữu tình hơn đây.
Xông pha ngoạn mục đèo mây,
Ai lên Đà Lạt dừng đây ngắm trời.


HỒ XUÂN HƯƠNG
Nửa vầng trăng ở trên cao,
Nửa chao xuống nước chìm vào đáy sâu.
Mặt hồ như tóc em yêu,
Dài xanh gợn sóng, gợi điều nhớ thương.
Đến rồi ai cũng vấn vương,
Đêm đêm dạo bước, quanh đường Xuân Hương
Mờ mờ, ảo ảo như sương.
Long lanh ngấn nước tơ vương lòng người
Động tiên ở giữa cõi đời,
Cùng em thưởng ngoạn một thời trần gian.


THÁC CAM LY
Một vòng qua thác Cam Ly,
Nước tung bọt trắng, đam mê lòng người
Bao giờ lại được thành thơi,
Cùng em dạo nốt cảnh đời trần gian.

ĐỒI THÔNG HAI MỘ

Thương thay hai mộ đồi thông,
Mối tình dang dở chạnh lòng thế gian.
Yêu nhau chẳng được giao hoan,
Bởi chưng bố mẹ can ngăn đường tình.
Đến khi em phải quên sinh,
Kiếp sau mong được yên lành bên nhau.
Sự đời nào chẳng ngờ đâu,
Chết rồi chỉ được bên nhau hai ngày.
Đồi thông hai mộ hôm nay,
Với hồ Than Thở buồn thay cho nàng.
Tình duyên sao nỡ phũ phàng,
Trần gian đã thế suối vàng ra sao?

ĐẾN SÀI GÒN
Mười năm lại đến Sài Gòn
Con sóng bến cảng vẫn còn nhớ nhung
Đêm hè dạo bước ung dung
Trên đường Nguyễn Trãi tưng bừng phố vui
Nhớ về Hà Nội xa xôi
Sài Gòn điện sáng ngợp trời viễn đông.
Sáng nay thăm cảng nhà Rồng
Bâng khuâng nhớ Bác tìm đường cứu dân
Trải qua bao cuộc xoay vần,
Sài Gòn nay đã trăm lần đổi thay
Nhà tầng cao chạm tầng mây
Dòng người nhộn nhịp đêm ngày ngược xuôi
Ra về tay nắm chặt tay,
Bao nhiêu lưu luyến những ngay bên nhau
Cũng đành dành để lần sau
Anh em ta lại cùng nhau chuyện trò.

ĐẤT THÉP CỦ CHI
Không vào địa đạo Củ Chi,
Sao em biết khổ, nửa đi – nửa bò.
Tầng sâu ba mét đi cò,
Tầng sâu sáu mét lò cò chui ra,
Tầng sâu mười mét khó qua,
Cao tầm đến rốn, rộng vừa chạm vai.
Mấy trăm cây số hầm dài,
Củ Chi đã sống những ngày chiến tranh.
Quân dân bám trụ kiên trinh,
Kẻ thù khiếp sợ rút nhanh về thành.
Rừng cây dây xoắn bao quanh,
Lưa thưa điểm nắng võng anh mắc nằm.
Nhớ về năm tháng khó khăn,
Dáng hình du kích khăn rằn vắt vai.
Mũ tai bèo súng trong tay,
Vẫn nguyên hình tượng những ngày lửa bom.
Bây giờ du khách đến thăm
Càng thêm thán phục những năm chiến trường
Củ Chi đất thép anh hùng
Ngàn năm chiến tích sống cùng thời gian.

ĐỒNG MÔ
Đồng Mô đồi núi nhấp nhô,
Cây xanh soi bóng mặt hồ biếc xanh
Ngồi thuyền ngắm cảnh xung quanh,
Bình minh tỏa sáng lonh lanh sóng vờn.
Trên bờ xanh rợn cỏ non,
Gió ru cành lá bạch đàn đu đưa.
Thuyền rồng vua ngự ngày xưa,
Ta ngồi ngắm cảnh như vua khác gì.
Một vùng sơn thủy mê ly
Đắm say em có muốn về nữa không?

AO VUA SUỐI TIÊN
Cùng em dạo cảnh Ao Vua,
Non xanh nước biếc bốn mùa đông vui.
Tiếng chim hát vọng núi đồi,
Suối tuôn róc rách đứng ngồi không yên.
Đua nhau ngược suối trèo lên
Thú vui trên ấy làm quên nhọc nhằn.
Suối Tiên kẻ tắm người nằm,
Tầng cao non nước trăm năm vẹn tình
Bên em anh cũng lặng thinh
Như say như tỉnh bóng hình bồng lai
Ra về ai nhớ, nhớ ai?
Đời riêng từng trải, dốc dài từng qua

THÁC TIÊN
Thác tiên tựa mái tóc tiên,
Buông dài trắng muốt như vờn như bay
Rào rào thác đổ suốt ngày,
Tạo nên âm huởng mê say lòng người.
Ngồi trên bậc đá bồi hồi
Nghe như dòng thác nói lời tri âm
Tình trong lòng đất thì thầm,
Gửi vào dòng nuớc trăm năm cùng người.
Thác Tiên cảnh đẹp tuyệt vời
Đến đây du khách vui chơi thỏa lòng.

MƯA RƠI
Bên bờ nhà nghỉ đứng chơi vơi,
Ta đảo thăm qua,thấy ít người.
Trên dốc đồi thông im lặng thế,
Trời mây mờ ảo hạt mưa rơi.
Mong sao trời nắng nhanh lên chút,
Cho cả đoàn ta tắm biển chơi.
Cho khách bốn phương rồi lại tới,
Mưa đừng rơi nữa hỡi mưa ơi!

CA – SI - NÔ
Mong hoài nay mới được gần em,
Giây phút thần tiên đỡ khát thèm.
Ca-Si-Nô đêm nay đẹp thế
Chẳng mang tiền ta đứng ngoài xem.
Gió biển đùa, áo em chấp chới,
Đã mát rồi, anh thấy mátt thêm.
Ta ngắm nhìn đèn sao lấp lánh.
Càng thương nhiều những ánh trăng đêm.

ĐƯỜNG LÊN ĐIỆN BIÊN
Điện Biên đường núi ngoằn ngoèo
Cỏ cây, đất đá dốc đèo thấp cao.
Dưới khe nước chảy rì rào,
Trên đầu mây trắng muốn trào qua non.
Xe ta cứ chạy bon bon,
Nghiêng nghiêng dốc núi, cua tròn đồi cao.
Trăm khe ngàn núi vạn đèo
Ta đi rừng núi như theo đi cùng.
Hoa ban đua nở trắng rừng,
Cây cao bóng cả vang lừng tiếng chim.
Trên đèo xe chạy vào đêm,
Thoáng trông dưới bản điện đèn như sao.
Vượt đèo, rồi lại vượt đèo,
Năm trăm cây số ngoằn ngoèo đã qua.
Điện biên chờ đợi đoàn ta,
Đêm về điện sáng như hoa rực trời.

CUỐC NƯƠNG
Sườn đồi em gái cuốc nương,
Dừng xe ngắm cảnh vấn vương tơ lòng.
Quanh năm chăm chút vun trồng,
Nương ngô dãy lúa lẫn trong núi đồi.
Nhà sàn mái ngói đỏ tươi,
Cuộc sống làng bản đầy vơi theo mùa.

ĐÈO PHA ĐIN
Đèo dài cua ngoặt quanh co,
Hướng lên đỉnh dốc xe bò như sên.
Trên đèo mây phủ ngọn non,
Dưới đèo nước chảy đá mòn khe sâu.
Dừng chân trên đỉnh đồi cao,
Lâng lâng như thể lạc vào cung mây.
Phía tây tưởng cưỡi lên mây,
Sườn non mây trắng đang bay bềnh bồng.
Xuống đèo huớng về phía đông,
Xe đi chầm chậm luồn trong mây mù.

ĐẾN MƯỜNG PHĂNG
Đến Mường Phăng một sớm hè,
Ta nghe rộn rã tiếng ve vang lừng.
Thoảng đâu heo hút gió rừng,
Có con chim hót bỗng dừng ngang cây.
Giữa mường đường rộng mới xây,
Bên đường em gái trưng bày hàng thêu.
Bán mua chưa được bao nhiêu,
Đã nghe trong dạ bao điều suớng vui.

TỔ QUỐC TÔN THỜ
Nghĩa trang liệt sĩ Điện Biên,
Mộ xây, bia trắng, đứng liền bên nhau.
Nén nhang tưởng đến ngàn sau,
Tỏa bay hương ngát cho bao hương hồn.
Tiếng hô xung kích diệt đồn,
Còn nghe thảng thốt trong cơn gió lành.
Bảng vàng tên tuổi các anh,
Hi sinh vì nước thơm danh muôn đời.
Điện Biên chiến thắng tuyệt vời,
Việt Nam hiển hách rạng ngời thế gian.
Phan Đình Giót, Bế Văn Đàn,
Tô Vĩnh diện với Trần Can anh hùng…
Hi sinh giọt máu cuối cùng,
Với bao chiến sĩ tiến công diệt thù.
Các anh có ở chiến khu,
Miền xuôi, miền ngược vi vu gió ngàn.
Dẫu cho thịt nát xương tan,
Đánh tan giặc Pháp mới an tấm lòng.
Hi sinh anh dũng vô song,
Đời đời Tổ quốc ghi công tôn thờ.


NHÀ TÙ SƠN LA
Nhà ngục Sơn La đã đổ rồi
Chỉ còn  tường móng Pháp xây thôi
Thơ anh Xuân Thủy ghi ngày ấy
Ai đến thăm đây đọc nhớ đời
Xiềng xích cùm chân trong ngục tối
Không sao ngăn nổi được hồn người
Bao năm gian khổ đầy sương gió
Cây đào Tô Hiệu vẫn xanh tươi.


NHỚ EM
Nhớ em anh điện về thăm
Em bảo Hà Nội mưa dầm anh ơi
Em lo anh ở núi đồi
Mưa dầm ướt áo anh phơi thế nào?
Ngỡ đâu nắng núi gió Lào
Anh vẫn kô ráo, không sao đâu mà!
Ngày mai anh trở về nhà
Bên em anh kệ mưa sa ngoài trời.


MƠ TRỞ LẠI TRUNG HOA
Xa rồi bốn chục mùa xuân,
Đại học sư phạm Trường Xuân đón chào.
Lung linh ánh điện như sao,
Ngoài kia tuyết trắng phủ cao bao giờ.
Lần trang nhật ký bằng thơ,
Nhớ ngày gặp mặt kính mờ mắt em.
Xa rồi ngày một xa thêm,
Cát Lâm ơi, vẫn ngày đêm mong chờ,
Hôm nay sung suớng vô bờ,
Trở lại nước bạn không ngờ gặp em.
Lung linh ánh mắt rọi tìm,
Côn Minh cảnh đẹp, cánh chim tung hoành.
Giật mình một giấc mơ xinh,
Mai đi du lịch Côn Minh thực rồi.


NGỦ TRÊN TÀU
Điều hòa mát lạnh tưởng mùa đông,
Quờ quạng cái chăn, chẳng thấy bông.
Xình xịch toa nằm, tàu vẫn chạy,
Tỉnh ra giường một vẫn nằm không.


TƯỢNG PHẬT DI LẠC
Xa xa nhìn thấy tượng rồi
Hút tầm đỉnh núi tượng ngồi thông reo.
Cẩm Bình dốc ngược treo leo,
Hai ngàn bậc đá mới trèo tới nơi.
Tượng ngồi thỏa thích vui cười,
Đồng thau đem mạ vàng mười đẹp sao.
Đến nơi mới thấy tượng cao,
Ngồi mười chín mét, trăng sao ngang tầm.
Đời người tốt xấu tự tâm,
Ai lên thì cũng khấn thầm thắp hương


A LƯ CỔ ĐỘNG
Bề ngoài đây núi rừng thông,
Trên đề năm chữ màu hồng sáng tươi.
Đi vào trong động tuyệt vời,
Thiên nhiên tạo cảnh hết lời ngợi ca.
Một vòm cao rộng bao la,
Muôn hình muông thú, nhũ sa bao đời.
Như tiên, như cảnh trên trời,
Âm dương hòa hợp như người trần gian.
Một dòng suối mát miên man,
Thuyền đưa ta tới Niết Bàn rồi sao?
Thủy cung lạc lối ra vào,
Nước trong ai lọc thuở nào còn đây.
Rời thuyền lên bến chia tay,
Cùng tiên, cùng Phật cưỡi mây vẫy chào.
Mơ màng nửa ở, nửa theo,
Trên cao ngoài động cáp treo đương chờ.
Hai người một chuyến đung đưa,
Trên mây dười núi vẫn chưa muốn về.


THẠCH LÂM
Núi non tạo hóa không ngừng,
Muôn hình muôn vẻ như rừng Thạch Lâm.
Cùng nhau ngoạn cảnh tuyệt trần,
Đường đi lạc lối bước chân gập ghềnh.
Tích xưa có một chuyến tình,
Tìm nhau chẳng gặp, nên đành chia phôi …
Trên cao khối đá chơi vơi,
Ngàn cân sợi tóc biết rơi lúc nào?
Đi qua ngoảnh lại thở phào,
Đến nơi đáy biển, rì rào suối tuôn.
Mặt đá ai vuốt mà trơn,
Đá mòn chắc đã xuống lên nhiều người.
Hình chim, hình thú, hình người,
Rõ trong tưởng tượng, tuyệt vời cảnh quan.
Lưng chừng khe núi trông lên,
Một hòn đá nhỏ bên trên có lầu,.
Dưới kia mấy chú ve sầu,
Râm ran kêu nắng, như cầu trời mưa.
Một khe núi hẹp hay chưa,
Ai qua lọt cổ sẽ thừa tinh thông.
Núi đá đè nặng Ngộ Không,
Lỗ kia còn đó cái vòng đâu đây?
Thạch Lâm đá mọc chen cây,
Rêu phong kẽ đá mây bay bồng bềnh.
Từ trên lầu vọng phong đình,
Phóng xa tầm mắt cảnh tình mê tơi.
Ngồi bên bàn đá nghỉ ngơi,
Tưởng mình như ở trên trời cao xa.
Đường Tăng, Bạch Mã hiện ra,
Cả Trư Bát Giới khề khà say sưa …
Núi cao mà có cả hồ,
Rừng đá mà cảnh nên thơ hữu tình.
Rặng hoa tím, thảm cỏ xanh,
Thanh thanh đường đá lượn quanh bờ hồ.
Leo lên, leo xuống nhấp nhô,
Nếu không người dẫn khó dò lối sang.
Về rồi ta vẫn mơ màng,
Bên tai rừng đá còn vang tiếng người.


CÂY TỬ BI
Chạm vào, cây cũng biết buồn,
Rung rung phiến lá run run đầu cành.
Nếu mà em chạm vào anh,
Chắc anh thành lá, thành cành tử bi.


CHÙM HOA ĐÌNH TỰ
Chùa Hoa Đình Tự đây rồi,
Mênh mông một khoảng đất trời bao la.
Trên cao chim nhỏ hát ca,
Bên đường cây cảnh nở hoa bốn mùa.
Hương hoa cùng với hương chùa,
Ngát hương của trước, gió lùa cửa sau,
Vào chùa quỳ gối, gập đầu,
Chắp tay lạy Phật, sắc màu thần linh.
Năm trăm pho tượng thiên hình,
Người xưa khéo tạc tài tình biết bao.
Có ông tay dài vươn cao,
Vút lên đến tận trăng sao nhà trời.
Có ông có đôi chân dài,
Càng lội xuống biển càng dài chân ra.
Lại thêm có tượng ông giá,
Mày dài bạc trăng như là tiên ông.
Càng xem càng thấy lạ lùng,
Năm trăm pho tượng vô cùng khác nhau.
Ra về theo lối cửa sau,
Mơ màng tiên Phật cùng nhau lên trời.


NHỚ HUẾ
Chiều nay,
Nắng hè oi ả
Em tiễn anh
Vào Huế
Má em ửng hồng
Lòng anh bâng khuâng thế.
Có phải vì xa em
Hay lâu ngày anh chưa về Huế
Nên bồi hồi nhớ quá Huế yêu ơi.


HIỀN LƯƠNG
Cầu xưa ngăn cách đôi đường,
Cầu nay Nam Bắc thông thương đi về.
Sớm chiều tấp nập người xe,
Hiền Lương soi bóng, tàu, ghe xuôi dòng.
Hai đầu đồng lúa mênh mông,
Ngày vui giải phóng cờ hồng tung bay.
Cồn tiên, dốc Miếu nơi đây,
Đổi thay biết mấy sau ngày chiến chinh.


CỐ ĐÔ HUẾ
Cố đô lộng lẫy cung đền,
Ve kêu cành phượng vang rền phố xưa.
Triều Nguyễn mười ba đời vua,
Cha truyền con nối bốn mùa tiếp nhau.
Cung điện xây dựng từ lâu,
Rồng bay, phượng múa rực màu vàng son.
Thành xây bốn phía hãy còn,
Cổng vào tấp nập, đường mòn rêu phong.
Dưới hồ hoa súng ngậm sương,
Trên hồ hoa đại ngát hương một vùng.
Kiệu vua, cùng với ngai vàng,
Thường dân du lịch dễ dàng lên ngôi.
Trời Nam thay đổi cả rồi,
Phong kiến sụp đổ hết thời nhà vua.


CHIỀU SAY
Bên em buổi chiều say,
Nhè nhẹ tà áo bay.
Dịu dàng màu tím Huế,
Vừa cho lòng anh say.

Dòng sông Hương lặng lờ,
Núi Ngự soi bóng chờ.
Bốn ngàn năm chung thủy,
Bao nhiêu người làm thơ.

Đứng trên  cầu Trường Tiền
Anh suy nghĩ triền miên.
Nắm tay em ân ái,
Tình xưa nay nối liền

Tiếng xứ Huế ngọt ngào,
Nghe thấy lòng xôn xao.
Xa rồi còn vọng mãi,
Trong những giấc chiêm bao.

Gió nâng làn mây bay,
Lâng lâng buổi chiều say,
Dòng sông Hương hiền dịu,
Đẹp quá em có hay.


DU THUYỀN
Một buổi sáng thong dong,
Thuyền ta du ngược dòng.
Gió lùa vào mát rượi,
Dòng sông Hương mênh mông.

Nước sông Hương lặng lờ,
Thuyền như đi trong mơ.
Em không cần chèo nữa,
Máy đẩy nước xô bờ.

Thuyền nhà ai chở đá,
Xuôi theo dòng sông Hương.
Về xây nhà, xây phố,
Mang nặng tình quê hương.

Có làng Chài bên sông,
Dưới vòm tre uốn cong.
Những ngôi nhà xây nhỏ,
Xếp thành hàng song song.

Ta du thuyền trên sông,
Ngắm trời nước mênh mông.
Dòng sông Hương thơ mộng,
Ra về em nhớ không?


ĐÊM ĐỂ NHỚ
Đêm nay cùng bạn đi du thuyền,
Huyền ảo sông Hương rực ánh đèn.
Dưới nước thuyền rồng chờ đợi bến,
Trên bờ máy ảnh nháy liên miên.

“Ta đi trong đời hay trong mộng”,
Thuyền rồng nhẹ lướt trên sông Hương.
Em hát cho lòng anh xao động,
Như ánh đèn chao sóng đêm sương.

Đàn tranh, đàn nguyệt với đàn bầu,
Ní non sâu lắng phút ban đầu.
Giọng hát long lanh trên mặt nước,
Dịu dàng êm ả suốt canh thâu.

 Những bài ca Huế em ngân nga,
Như lạ như quen trong trí ta.
Ta vẫn thích nghe bài ca ấy,
Đêm nay giọng ngọt càng thiết tha.

Không biết say em tự bao giờ,
Nhẹ nhàng em gái bước trong mơ.
Ta thật vô tình, hay hữu ý
Hoa kia ai tặng, tặng ai giờ?

Mới phút ban đầu còn bỡ ngỡ,
Em hát rồi làm anh ngẩn ngơ.
Đêm du thuyền là đêm để nhớ,
Nhập vào anh bằng những vần thơ.


CẦU TRƯỜNG TIỀN
Sông Hương có cầu Trường Tiền,
Mười hai nhịp rộng, hai miền lưu thông.
Sáu vòm nối hai bờ sông,
Đêm về tỏa sắc cầu vồng đẹp sao.
Lung linh mặt nước sóng chao,
Đêm ngày du khách ra vào đông vui.


LĂNG TỰ ĐỨC
Làm vua cũng lắm nỗi buồn,
Nên xây lăng trước khi hồn lìa xa.
Đây còn thơm ngát hương hoa,
Tịnh Khiêm đảo nhỏ giữa hồ Lưu Khiêm.
Đường quanh sông nước dịu êm,
Mành buông gió rít trước thềm vi vu
Vào lăng ảm đạm mịt mù,
Lăng thì ở đó biét mồ ở đâu?
Hồn thơ bay ở trên đầu,
Ngát thơm hoa đại, giải sầu tình riêng.
Về trời hiếu thảo hồn thiêng,
Bao nhiêu mĩ nữ buồn riêng một mình.
Một vùng lăng tẩm cung đình,
Có sông, có núi, có dinh vua ngồi.
Ngâm thơ thưởng nguyệt sinh thời,
Cho khuây, cho khỏa, cho vơi nỗi buồn.
Cuối đời vua chẳng có con,
Cung tần mĩ nữ biết còn theo không?


CHÙA THIÊN MỤ
Thiên Mụ có tháp bảy tầng,
Có chuông rung động núi sông lòng người.
Lửa thiêng uất hận còn ngời,
Trái tim không cháy con người Việt Nam.
Bốn phương khách đến tham quan,
Thênh thang qua cửa tam quan vào chùa.
Trang nghiêm tượng tọa bốn mùa,
Góp phần công đức cho chùa thêm thiêng.
Trên bàn nghi ngút khói hương,
Trước bàn khấn bái lệ thường tới đây.
Miệng còn nhâm nhẩm cầu may,
Nhớ ra cầu phúc sờ ngay đầu rùa.
Từ trẻ cho đến già nua,
Xa rồi chắc hẳn nhớ rùa đội bia.


XA HUẾ
Vào Huế tay nhẹ như không,
Khi ra tay xách, tay bồng vui sao.
Trời còn thấp thoáng trăng sao,
Chia tay xứ Huế dạt dào nhớ thương.


HÀNH TRANG NGƯỜI LÍNH
Hành trang người lính thật đơn sơ,
Đầu mũ tai bèo lưng ba lô.
Bình nước bên hông, vai khẩu súng,
Hành quân vạn dặm dép cao su.

Theo suốt Trường Sơn đi đánh giặc,
Hành trang người linhd vẫn còn nguyên.
Lòng căm thù dồn lên đầu súng,
Bám địch kiên cường vững bước tiến lên.

Thắng lợi rồi ta về quê mẹ,
Quyết giữ gìn, tô đẹp non sông
Anh không về hành trang thành kỷ vật
Mãi muôn đời, Tổ quốc ghi công.


ĐÈN THIÊN MỆNH
Đèn Thiên Mệnh vút trên cao,
Hương hồn liệt sĩ đi vào cõi vô.
Các anh chung một tấm mồ,
Hi sinh bảo về cơ đồ Việt Nam.
Đến đây dòng lệ chứa chan,
Nghĩ về đồng đội vô vàn nhớ thương.
Hồn về nghi ngút khói hương,
Như sôi lửa đạn chiến trường năm xưa.
Mong trời đừng quá nắng mưa,
Để anh yên nghỉ sớm trưa giấc lành.


HẸN EM VỀ
Ve rộn rang hè sôi nắng lửa,
Gió Lào khô, cuốn là vàng khô.
Hè quê anh trời khắc nghiệt thế,
Em có về hẹn hết mùa khô.


BÌNHMINH HẠ LONG
Đứng trên cầu cảng chơi vơi
Chờ xem giây phút tuyệt vời bình minh.
Núi nhô bao ngọn muôn hình,
Lờ mờ mây phủ em anh lặng ngồi.
Vừng đông ngọn đảo rõ rồi,
Mặt trăng lặn xuống, mặt trời nhú lên.
Sáng dần bức họa thần tiên,
Muôn hình muôn vẻ thiên nhiên nhuộm màu.
Mặt trời mới mọc đỏ au,
Hiện lên sau đảo, biển chao sóng vàng.
Những tia nắng mới dịu dàng,
Sáng tươi, rạng rỡ nạm vàng Hạ Long.
Lung linh bảy sắc cầu vồng,
Tâm hồn sảng khoái, nỗi lòng mê say.
Biển – trời liền với đảo mây,
Bình minh rực sáng, sớm ngày tinh khôi.


ĐỘNG THIÊN CUNG
Một hòn núi đảo Hạ Long,
Bên trong có động Thiên Cung tuyệt vời.
Lối vào cửa động nhỏ thôi,
Vào trong thông thoáng vòm trời suối tiên.
Muôn hình nhũ đá ở trên,
Dưới chân măng đá mọc lên bao đời.
Hình rồng, hình phượng, hình dơi,
Hình con sư tử, hình người thiên cung.
Ao Tiên, Tiên nữ tắm chung,
Một nàng mất áo ở cùng trần gian
Tinh hoa thì thực khỏi bàn,
Rạch ròi, mờ ảo chứa chan bao tình.
Cột đá như bốn cột đình,
Góc trong Bồ Tát hiện hình từ xa.
Đi vào khoang động thứ ba,
Ngẩn ngơ lạc giữa đường ra lối vào.
Giật mình tự hỏi vì sao?
Thiên nhiên khéo tạc khéo đào Động Tiên.


HANG ĐẦU GỖ
Mới đến cửa hang mát lạ lùng,
Dơi kêu chiu chít lượn trên không.
Cây đa bằng đá ngàn năm đứng,
Giếng nước nay còn nước vẫn trong.
Gỗ quý ngày xưa làm vũ khí,
Đáng tan thuyền giặc đời Nguyên – Mông
Vào trong mới biết hang giấu gỗ,
Thán phục cha ông khéo léo dùng.


NHỚ VỀ QUÊ MẸ
Đến thăm Cát Bà Hạ Long,
Nhớ về quê mẹ núi Hồng – sông Lam.
Đêm khuya nghe tiếng sóng gầm,.
Lơ mơ lại tưởng mình nằm trong boong
Sông Lam dòng nước xanh trong,
Chảy về cửa Hội, biển đông quê mình.
Nghi Xuân – Sơn Thủy hữu tình,
Nguyễn Du gửi cả đời mình vào thơ …

Cùng em thăm đảo Cát Bà.
Trông vời biển cả, nhớ nhà biết bao!


RỪNG KIM GIAO
Chuyện tình Giao Thủy – Kim Ngân,
Vỡ tan bởi bọn nịnh thần ghét ghen.
Giao Thủy bị độc chết dần,
Kim Ngân công chúa liều thân theo chàng.
Cứu đời phòng độc dễ dàng,
Kim Giao – cây quý từng hàng mọc lên.
Dẫu trong cuộc sống bình yên,
Với người nham hiểm cũng nên đề phòng.
Kim Giao chuyện cũ đau lòng,
Nhắc đời sau phải giữ phòng cho nhau.


NHỮNG LẦN TẠM BIỆT
Tạm biệt Trường Sơn
Cây lá vẫy chào
Bao kỷ niệm, đời lớn lên từ đấy

Tạm biệt người yêu
Mắt nhìn không nháy
Không phải nói nhiều
Anh đã hiểu em ơi!

Tạm biệt bạn bè
đồng chí nơi nơi
Nối tiếp trong đời ta sống dậy
Như hôm nay tạm biệt nơi này
Sầm Sơn ơi, gió lộng
Nhà nghỉ Công Đoàn
tình giai cấp nồng say …

Bác chủ nhiệm dẫn ta vào lịch sử
Vào danh lam thắng cảnh quê nhà
Đêm hôm nào nghe kể vẫn còn mơ
Mà tất cả hôm nay đã trở thành sự thực

Chùa Độc Cước, chùa Cô Tiên
Trên mỏm đồi soi bóng nước
Sóng vỗ về ôm ấp ngày đêm

Hòn Trống Mái
      chênh vênh bên đường lên núi
Ai đến đây
      cũng muốn khắc
tên mình thật nổi
Với con người đất đá cùng hòa vui

Biển xanh ơi sóng tung bọt vô bờ
Bãi tắm bằng, mát êm nền cát trắng
Dễ nào quên những ngày tắm nắng
Những ngày vui cưỡi sóng thả hồn bay …
Không khí trong lành chính ở nơi đây

Quên sao được
bữa cơm ngon canh ngọt
Người lấy nước hôm nay
Cũng là người ca hát đêm qua
Cô thuyết minh phim
Là người cho mượn sách
Những đêm vui văn nghệ
Cùng vui ca với khách

Tất cả những gì phục vụ hôm nay
Em đều làm hăng say
như tình yêu tuổi trẻ
Không chỉ một người
mà ai cũng làm như thế

Tình cảm ấy hòa chung
Khách với người nhà nghỉ
Gần gũi thiết tha vui vẻ vô cùng

Ngày tạm biệt bỗng nhớ lời em gọi
“Anh gì ơi” của những ngày mới tới

Tạm biệt Sầm Sơn
Lá dừa khẽ vẫy
Như mắt em, ngày nào nhấp nháy
Như quyển sổ xanh
Mở lại từng trang
Ghi kỷ niệm những ngày …
Anh ở Sầm Sơn dưỡng sức


TRỐNGMÁI
Trường lệ lô nhô những quả đồi
Hai hòn trống mái đứng sóng đôi
Đất trời tạo hóa sinh ra thế
Đá cũng biết yêu chẳng kém người


VIẾNG MỘ  KIM ĐỒNG
Kim Đồng yên nghỉ ở nơi đây
Mậu tử anh hùng đôi mộ xây
Sườn núi vươn cao cây cỏ biếc
Khói hương nghi ngút tựa ngàn mây

Cây nghiến còn đây, chân mộ cũ
Mới trồng cây gạo lá xanh non
Tượng đài anh đứng trong sương gió
Ý chí anh hùng mãi sắt son

Cùng thắp nén nhang tưởng nhớ anh
Cuốc đời giữ trọn được thanh danh
Vì dân, vì Đảng tình sâu nặng
Anh dũng hi sinh lúc tuổi xanh

Mỗi lần về đấy viếng mộ anh
Nghiêng mình phục chí tuổi xuân xanh
Tấm gương soi sáng cho con cháu
Lưu lại nghìn thu một phẩm danh …


VỀ THĂM LĂNG BÁC
Vách cao núi Mác cỏ cây leo
Dòng suối Lê Nin suối mãi reo
Đàn cá chao mình lấp lánh bạc
Dưới dòng suối mát nước trong veo

Nơi Bác ngồi câu chin hót ca
Trên nguồn nhạc suốu cứ vang xa
Câu thơ mang nặng hồn non nước
Vọng mãi trong lòng mỗi chúng ta

Đâu đây phảng phất làn hơi thuốc
Như có Bác về bóng thoáng qua
Bàn đá “chông chênh” nơi Bác viết
“…Hai tay xây dựng một sơn hà”
Ngược dòng theo suối nước lần sang
Bậc đá xuống lên đến cửa hang
Cốc Pó đây rồi nơi Bác ở
Ấm tình non nước, tiếng âm vang

Pắc Bó muôn đời rừng núi ơi
Giữ bao kỷ vật ấm hơi người
Mỗi lần ta đến thêm bền chí
Bác đã cho ta cả cuộc đời


HỒ BA BỂ
Nào biết thiên nhiên khéo vẽ vời
Sinh ra ban tặng cho con người
Mênh mang một khoảng trời, non, nước,
Ba Bể là đây cảnh tuyệt vời

Một chuyến du thuyền Ba Bể chơi
Mây in đáy nước thuyền chơi vơi
Cỏ cây bám chắc trên sườn đá
Núi cúi, soi mình dưới bể khơi

Tiếng ve, tiếng thú tiếng chim ca
Chuông đánh trong chùa âm vọng ra
Trên ấy, mây vờn soi bóng nước
Dưới này, cá lượn sóng lan xa.

Giếng trời đỉnh núi, nước trong veo
Thấy lạ ai ai cũng muốn trèo
Anh dắt tay em lên thưởng ngoạn.
Mơ hồ như thấy bóng trăng treo.

Trên hòn đảo nhỏ, đền An Mã
Tịnh mịch, thanh quang hương tỏa bay
Nghe tiếng chuông ngân từ vách đá
Lâng lâng lòng dạ ngất ngây say

Lèn đá từng đàn bươm bướm bay
Chấp chới mừng vui suốt cả ngày
Ô hay thuyền đã quay về bến
Còn mải trông chi biển nước đầy


NHỚ
Ra về nhớ núi, nhớ sông
Nhớ hang Cốc Pó, nhớ dòng suối trong
Nhớ đài liệt sĩ Kim Đồng
Nhớ công ơn Bác mênh mông biển trời
Nhớ xe vượt dốc leo đồi
Nhớ hoài ánh mắt làn môi em cười …
Cao Bằng ơi, Cao Bằng ơi!
Một lần đến, để nhớ đời trong ta.


NÚI HÀM RỒNG
Sa Pa có núi Hàm Rồng
Đến thăm ai cũng phải lòng cảnh quan
Dẫu leo bậc đá chưa quen
Mà sao háo hức hân hoan quá chừng
Phong lan treo ngọn cây rừng
Địa Lan mặt đất tưng bừng trổ bông
Trông lên thấp thoáng  Hàm Rồng
Vầy vây hóa đá uốn cong lưng đèo
Bậc thang lắm dốc cheo leo
Núi cao vời vợi biết trèo được không?
Cổng trời một lối gió thông
Đã đến đó thật không muốn về.

Ngát hương hoa nở tứ bề
Quay phim chụp ảnh càng mê lối này
Bồng bềnh những áng mây bay
Dẫn ta đến tận sân mây giữa trời
Phải nơi tiên giới ngồi chơi
Ngắm trăng, ngắm núi, ngắm đời phồn hoa
Khí trời man mát làn da
Quanh ta có cả vườn hoa bốn mùa
Ta lên đỉnh núi trời mưa
Cánh ô căng mọng, gió đưa mây vờn.


CHỢ TÌNH
Đêm nay trời lác đác mưa
Chợ tình vẫn họp như xưa đông người
Từng đôi nam nữ vui chơi
Cùng nhau chen lấn vào nơi thổi khèn
Thương cho em nhỏ quá hiền
Giơ tay ngả mũ xin tiền người xem
Càng vui chợ cnàg đông thêm
Nhiều vòng nhảy múa thổi khèn hát ca
Bên kia có tiếng ngân nga
Bên này kèn lá giao hòa thêm say
Chợ tình nay đã đổi thay
Chẳng còn nguyên vẹn như ngày xa xưa:

Khèn gần rồi lại khèn xa
Hát sao dẫn được bạn ta về nhà …
Đêm khuya trời hãy còn mưa
Chợ tình vẫn họp cho vừa lòng nhau
Tiếng khèn trầm bổng thấp cao
Nghe mà say đắm nao nao cõi lòng
Đêm dài trời đất mênh mông
Vui gì rồi cũng phải trông lấy mình
Không đi không biết chợ tình
Đi thì thêm hiểu lòng mình với ta.


BẢN LÀNG CÁT CÁT
Con bò lấy cỏ làm ngon
Con gà bới đá tìm giun ven đường
Nhìn em bé nghĩ mà thương
Chân thoăn thoắt bước lên nương theo bà
Mấy ngôi nhà nhỏ lòa xòa
Bếp đun hun khói, khói hòa vào sương
Xa xa có một ngôi trường
Vòng vèo bậc đá là đường em đi
Trên cao suối chảy rầm rì
Gió đưa thấp thoảng, mây thì mênh mang
Bên sườn núi, ruộng bậc thang
Trồng ngô, trồng lúa mùa màng bội thu

Bộ khung dệt vải đơn sơ
Muốn may váy đẹp phải chờ năm sau
Cáp treo bắc mấy nhịp cầu
Liền đường qua lại hai đầu đung đưa
Nhạc rừng ca hát sớm trưa
Trên cao có thác Tiên Sa đổ về
Đến đây ai cũng say mê
Bản làng Cát Cát bốn bề núi vây.


THÁC BẠC
Cầu cong leo đến, tưởng lên mây
Thác Bạc gầm rụng, đất chuyển lay
Một dải trên cao, tràn xuống vực
Ầm ào huyền ảo, nước tung bay.


ĐỀN THƯỢNG
Bóng đa cổ thụ mấy trăm năm
Dịu mát lòng người tới viếng thăm
Đền Thượng linh thiêng ai có biết
Mười hai con giáp, đá ai xăm?


CHÙA BÁI ĐÍNH MỚI
Tượng mới đưa về tọa chửa yên
Hàng cây chưa mọc dọc đường bên
Thập phương khách đã đua nhau đến
Vãn cảnh viếng chùa xuống lại lên

Tượng trắng, tượng vàng, tượng đá lên
Trăm ngàn pho tượng lắm người khen
Điện thờ, đồi núi như tiên cảnh
Tĩnh mịch, linh thiêng một xứ thiền

Trời đất sinh ra mọi kiếp người
Giàu sang âu cũng phải ăn chơi
Chắp tay lạy bái thần phù hộ
Mừng quá trên cao Phật đứng cười

Bái Đính đất thiêng cảnh hữu tình
Một vùng rộng lớn nước non xanh
Cảnh chùa mới lập nơi thanh tịnh
Ngoạn mục hơn là một bức tranh

Tiếp tục trồng cây xây đắp đường
Tâm linh thiên địa nối âm dương
Hoàn thành chắc cũng dăm năm nữa
Ta lại lên chùa thắp nén hương.


LÊN GÁC CHUÔNG
Một gác chuông cao mãi mãi còn
Uy nghi sừng sững đỉnh chon von
Chuông to, nặng lắm treo trên gác
Có tiếng ngân xa khắp núi non.

Cầu thang rộng thế còn chen nhau
Xem trống, xem chuông lên thật mau
Tiền giấy gieo đầy trên mặt trống
Hoa văn chim lạc biết tìm đâu

Con chim ngừng hót cá ngừng bơi
Nghe tiếng chuông ngân vọng đất trời
Ai đến viếng chùa về chẳng nhớ
Tiếng chuông thanh lọc nội tâm người.


VÃNG CẢNH TRÀNG AN
Lần đầu ta đến Tràng An
Non xanh nuớc biếc chứa chan nghĩa tình
Thuyền đưa ta đến đền Trình
Chắp tay khấn bái nghĩ mình mà thương
Lao xao thuyền nước vấn vương
Núi cao ẩn hiện trong sương lờ mờ
Đi vào hang động như mơ
Con thuyền đưa đến bên bờ dừng chân
Trên cao yên tĩnh đến Trần
Tuổi già mà chẳng ngại ngần leo lên
Đến đây mà luyện chí bền
Cầu mong tài lộc cho hên cuộc đời
Cùng nhau khấn vái đôi lời
Lễ thời đặt xuống hương thời thắp lên
Núi non một cõi thần tiên
Gặp nhau khách đến mọi miền gần xa.

Xong rồi trở gót lần ra
Leo trăm bậc đá đã qua lúc vào
Núi cao gió thổi rì rào
Thuyền về dưới bến nhanh nào về thôi
Về qua hang mới bồi hồi
Mỗi hang một khác như trôi lạc bờ
Cảnh quan kỳ thú nên thơ
Lòng ta say đắm ngẩn ngơ lối về
Bồng bềnh mấy cặp chim le
Vắng nghe sườn núi chích chòe hót ca
Đền thờ, thung động lùi xa
In sâu dấu ấn trong ta suốt đời
Tràng An non nước xanh tươi
Viếng chùa vãn cảnh dạo chơi tuyệt vời


HANG ĐỘNG XUYÊN THỦY TRÀNG AN
Địa linh thông đến Đền Trần
Đương mùa nước cạn không cần quá giang
Con thuyền nho nhỏ rảnh rang
Chui qua từng động từng hang nhẹ nhàng
Lối vào Hang Tối nhẹ nhàng
Khen cho cô gái nhớ đàng mà qua
Rẽ sang Hang Sáng mờ nhòa
Khi ra quả thực sáng lòa thung xanh
Vào Hang Nấu Rượu thanh thanh
Hai hàng xuôi ngược thuyền nhanh đi về
Sính – si – ba giọt lê thê
Chuyện tình ai kể mà nghe não nề

Đến Hang Seo Lớn đẹp ghê
Nhũ hoa hon bộ bốn bề quanh ta
Sơn Dương uống nước rề rà
In hình cánh bướm mở ra chập chờn
Đến đây Hang Khổng rộng hơn
Bên đền cây Thị xanh rờn ngàn năm
Hang trần còn đang tối tăm
Vì chưa mắc điện người thăm chưa nhiều
Cửa Hang Quy Hậu đáng yêu
Có đàn hải cẩu sớm chiều đùa chơi
Nhiều chăng mới nửa ngày trời
Mà ta và cả mọi người say mê
Đây rồi dòng nước Sào Khê
Áng Mương – bến cũ ta về thảnh thơi.


THUNG NƯỚC TRỮ TÌNH
Mặt thung gương nước lung linh
Cho mây, cho núi ngắm mình soi chung
Bao hình bạch hổ, thanh long
Xem ra như cảnh Hạ Long khác gì
Lộc vừng đứng cạnh sanh si
Làm duyên rủ bóng rầm rì gió đưa
Nghĩ về chuyện cũ xa xưa
Chập chờn mờ tỏ như vừa nằm mơ
Trên cao đỉnh núi lờ mờ
Mây mù ẩn hiện dật dờ gió bay
Bao quanh núi đá rừng cây
Mặt thung sóng động có bầy le le

Sườn non ẩn hiện đàn dê
Rừng sâu vọng tiếng chích chòe hót ca
Chuông ngân ngấn nước lan xa
Lòng người âu cũng chan hòa niềm vui
Con thuyền cô gái nhẹ bơi
Mái chèo quậy sóng vào nơi thanh bình
Biết bao thung nước trữ tình
Mỗi thung một vẻ một hình khác nhau
Danh lam lưu lại đời sau
Tràng An thung nước muôn màu đẹp tươi.


THĂM QUÊ
Ta đi tàu hỏa, về thăm quê
Đêm cuối thu, sao thấy bộn bề
Trăng sáng, gợi nhớ về dĩ vãng
Một thời trai trẻ, lắm đam mê.


NÉN HƯƠNG CON THẮP
Nấm mồ cha mẹ, xây rồi
Nén hương con thắp bồi hồi nhớ thương.
Trọn đời một nắng hai sương
Mong con sớm được tới trường là vui
Bây giờ con đã lớn rồi
Công cha, nghĩa mẹ suốt đời không quên
Chập chờn hương khói bay lên
Bóng hình nhân hậu còn nguyên thủa nào
Những điều cha mẹ ước ao
Con đà thực hiện, vui nào vui hơn.
Chỉ thương bố mẹ không còn
Để con đền đáp công ơn sinh thành.


THĂM ĐỀN THỜ HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG
Đền thờ Hoàng đề Quang Trung
Đỉnh cao núi Quyết mông lung mây trời
Thông reo vọng tiếng xa vời
Chiến công oanh liệt Ngọc Hồi – Đống Đa
Thăm đền một buổi chiều tà
Nhớ về lịch sử ngàn xa bồi hồi
Ngọc Hân công chúa, lâu rồi
Tiếng thơ còn vọng bao lời ngợi ca
Công ơn Hoàng đế bao la
Dẹp tan ngoại tặc, sơn hà vui chung.
Muôn đời dân nước ghi công
Lập đền Hoàng đế Quang Trung phụng thờ.


TÌNH EM
Bên này Hồng lĩnh chim ca
Bên kia Dũng Quyết là là mây bay
Nhìn về Hồng Lĩnh em say
Trông sang Dũng Quyết đêm ngày anh mơ
Sông Lam nước chảy lững lờ
Cây cầu nối nhịp đôi bờ gặp nhau
Nghệ An, Hà Tĩnh từ lâu
Mối tùnh chung thủy trước sau vẹn tròn
Dù cho nước chảy đá mòn
Tình em đầm ấm, vẫn còn trong anh
Bây giờ ta đã trưởng thành
Lại thêm con cháu gia đình đông vui
Nhân sinh, dòng máu luân hồi
Có hai giọt nước, liền đôi trọn đời.


THĂM ĐỀN HOÀNG MƯỜI
Đền Thiêng thờ phụng Hoàng Mười
Mấy hôm ngập lụt nước trời mênh mông
Đứng trên đê, nhìn xuống sông
Tượng chìm trong nước mà lòng sót sa
Tâm linh giục giã người ta
Bao giờ nước rút, lại qua thăm đền
Cầu mong mọi sự bình yên
Tu tâm, tích đức cho đền thêm thiêng.


TRƯỚC TƯỢNG ĐÀI ĐẠI THI HÀO NGUYỄN DU
Cúi đầu đứng trước tượng đài
Mưa rơi tầm tã, khóc đời người xưa
Hai trăm năm, đã có thừa
Tấm lòng trinh bạch biết chừa ai đâu
Trải qua một cuộc bể dâu
Chuyện tình Kim – Thúy trước sau vẫn còn
Câu thơ, vang vọng nước non
Ấm trong giọng mẹ ru con mỗi ngày
Chắp tay im lặng phút giây
Ngậm ngùi nhớ cụ thương thay nàng Kiều.


TÌNH ĐẦU HỒI SINH
Tưởng rằng hai đứa quên nhau
Ngờ đâu lại gặp tình đầu hồi sinh
Ôm hôn xiết chặt khối tình
Ngỡ em còn giữ tiết trinh đến giờ
Nào ai biết trước chữ ngờ
Để anh thoát nợ, thẫn thờ với em.


THƯƠNG CHỊ
Chị tôi số phận long đong
Mồ côi cha mẹ và chồng là ba
Cái thời tuổi trẻ như hoa
Chiến tranh ập tới, thế là vèo trôi …
Chị tôi vất vả một đời
Nuôi em ăn học, hết thời tuổi xuân
Chiến tranh nhà cửa chẳng còn
Bà con giúp dựng cuối thôn túp lều
Em xa chắc chị nhớ nhiều
Hai em bộ đội, sớm chiều Trường Sơn
Bặt tin những tám năm hơn
Cả nhà mong đợi biết còn hay không
Chị cùng bao mẹ héo lòng
Đã khô nước mắt, chờ mong người về

Em đi giữ trọn lời thể
Đánh xong giặc Mỹ mới về quê hương
Ở nhà xây dựng hậu phương
Góp công, góp của tiền phương yên lòng
Đến ngày thống nhất non sông
Em về với chị, chị không lấy chồng
Chiến tranh đứt sợi tơ hồng
Làm cho đời chị trống không một mình
Từ nay đất nước hòa bình
Em về thăm chị nặng tình quê hương
Đổi thay cuộc sống đường hoàng
Nhờ ơn Đảng Bác dân làng cưu mang
Bây giờ tóc đã pha sương
Nhớ ngày gian khổ càng thương chị nhiều!


MẸ TÔI
Những ngày còn khỏe, mẹ ra.
Thăm con Hà Nội, cả nhà đều vui.
Đến nay mẹ đã già rồi
Vẫn thương con cháu lần hồi sớm hôm
Mắt mờ, chân chậm, lưng còm
Chín mươi tuổi vẫn trông nom cửa nhà
Con mừng có mẹ vào ra
Nghe lời mẹ kể, thiết tha tình người
Các con thêm hiểu lẽ đời
Sống vì con cháu trong thời khó khăn
Khi cơm còn chẳng đủ ăn
Áo nhiều miếng vá, nhọc nhằn lắm thay
Ru con quạt rã cánh tay
Nuôi con ăn học, từng ngày lớn khôn
Nợ đời trĩu nặng vai mòn
Mẹ lo gánh chịu cho con thành người

Chiến tranh chống Mỹ kéo dài
Con đi bộ đội mẹ ngồi trông con
Bảy năm nước mắt chẳng còn
Lại buồn chồng mất héo hon thân già
Con về không được ở nhà
Thương binh hạng nặng trại xa con nằm
Biết bao vất vả oái oăm
Oằn lên lưng mẹ những năm cuối đời
Bây giờ tóc bạc da mồi
Càng thêm thương mẹ, cả đời vì con
Có bao áo đẹp cơm ngon
Xin dâng lên mẹ cho tròn đạo con
Suốt đời con cháu nhớ ơn
Công lao của mẹ, núi non nào bằng
Cầu mong mẹ được an khang
Sống lâu trăm tuổi họ hàng thỏa thê
Hễ còn hơi mẹ ở quê
Dẫu xa con cháu luôn về chăm non.


NÚI NON NƯỚC
Núi Non Nước ở Ninh Bình
Như con chim trả, đắm mình tắm chơi
Dòng sông Đáy, lặng lờ trôi
Ngàn năm soi bóng tuyệt vời núi sông
Đỉnh non cờ đỏ như son
Bốn mùa mưa nắng gió vờn tung bay
Tựa vòm chân núi dân xây
Ngôi “Sơn thủy tự” trần đầy tâm linh
Cầu mong non nước yên bình
Chập chờn hương khói, bóng hình như mơ
Cảnh quan non nước nên thơ
In hình đáy nước bên bờ sông sâu
Đêm nay xuôi ngược thuyền tàu
Lục bình trôi nổi, về đâu cuối nguồn
Dừng chân đứng trước Ngọ Môn
Con người thoải mái, tâm hồn nhẹ tênh
Núi Non Nước ở Ninh Bình
Đến Thăm thêm hiểu lòng mình với ta.

ĐỀN THỜ ĐINH TIÊN HOÀNG
Một vùng trời đất bình yên
Bao quanh có núi Mã Yên làm tường
Đường đi ngang dọc chữ Vương
Ba tòa lộng lẫy ngát hương đêm ngày
Long sàng hiếm có xưa nay
Đá xanh nguyên khối, đặt ngay Bái đường
Đi vào tòa giữa: Thiêu hương
Triều đình tứ trụ, thiên đường khói hương
Trong cùng mới đến: Chính cung
Thời Đinh Bộ Lĩnh với cùng ba con
Tượng thần lấp lánh vàng son
Tường xây bằng dá nét còn nguyên sơ
Vào đây như thực như mơ
Nghiêng mình tưởng nhớ phụng thờ vua Đinh
Ngàn xưa vọng tiếng cung đình
Đền thờ thấp thoáng bóng hình cha ông.


NHÀTHỜ ĐÁ PHÁT DIỆM
Một vùng đất rộng nên thơ
Có cây cổ thụ, có hồ soi gương
Ai làm nên đá lát đường
Làm nhà thờ đá, thập phương ngỡ ngàng
Đến đây sửng sốt bàng hoàng
Cột đá, tường đá, vững vàng nhà cao
Ba hang nhân tạo đẹp sao
Bằng nhiều phiến đá, ghép vàp với nhau
Sức người trí lớn tài cao
Bàn tay khéo léo, góp vào nơi đây
Cảm ơn “Cụ Sáu” dựng xây
Tháng đường độc đáo, xưa nay nhất vùng

Một vòng du lịch thong dong
Nhà thờ lớn, bốn thánh đường cạnh bên
Đến nhà thờ đá ngạc nhiên
Lặng nhìn, sửng sốt đá viên kết thành
Nhà bên vọng tiếng tụng kinh
Rầm rì trầm bổng tâm linh bồi hồi
Tịnh tâm ngoạn cảnh trong ngoài
Đường mòn, đá nhẵn, bao người đến thăm
Nhớ về lịch sử xa xăm
Nhà thờ đá, trải ngàn năm vẫn còn.


CẦU NGÓI
Một cây cầu ngói bắc qua sông
Nơi hẹn, gái trai kết vợ chồng
Lóng lánh mái cầu, soi bóng nước
Bốn mùa Xuân Hạ nối Thu Đông.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét